Trang nhất » Rao vặt » Bất động sản » Dự án

TÌM KIẾM
Dự án

Truyện ngắn tình yêu: 2 nửa cơn đau

Thông tin mua bán
Mã tin
V194230
Giá
Thỏa thuận
Ngày đăng
14/08/2018
Hết hạn
14/08/2019
Xem :
329
Danh mục đăng tin
Nơi rao
Yên Thế » Bắc Giang
Loại tin đăng
Cho thuê
Họ tên
minh le
Điện thoại
Địa chỉ
Nội dung chi tiết
Em đang ngối đấy...Đúng vậy - Chính em, cô gái mà tôi vốn đã biết rõ đến vị trí của từng nốt ruồi son trên da thịt. Một đôi mắt không mấy nổi bật nép dưới đôi ngài kém xanh...Không sai, tất cả chỉ có vậy, đấy là tất cả những gì chưa thật sự chạm đến ngưỡng hoàn mỹ ở một thiên thần như em. Thế mà, em đã chọn yêu tôi... status tình yêu cô đơn nhất cho người chia tay
 
***
 
Đã gần một năm sáu tháng tôi mới có dịp ngắm lại em ở một khoảng cách gần đến thế. Em tươi cười, những rãnh hào dài trên khuôn mặt co rúm lại theo từng sắc thái hạnh phúc trong em. Xa nhau, lẽ nào ta đã đúng?
 
- "Cô ơi, con tính tiền...dạ, bao nhiêu vậy cô?" - Tôi lén nhìn và trỏ tay về phía thiên thần đang ngồi ăn cùng với bạn cô ấy, nói bằng một trầm giọng rất khẽ "Cả hai tô của hai bạn ngồi đấy luôn ạ" ...Đi ngay thôi, một tên tiều tụy đang gượng bước từng ngày qua những ngổn ngang vốn đã dày xéo khắp tâm hồn - Chẳng còn lấy một chút tự tin.
 
 
- "Tất cả là bốn mươi lăm nghìn nha con!" Người đàn bà đáp và cố chống chế lại cơn tò mò đã lộ rõ nơi mặt mình. Cô nhìn về phía thiên thần rồi quay lại nhìn tôi...Nở một nụ cười khích lệ. thơ tình yêu ngắn buồn hay nhất
 
- Tôi quay đi, cố nhấc dải Ngân Hà đang bám víu khỏi đôi chân mình và gượng sức điều chỉnh cho dáng vóc thật vững chãi..."Anh làm gì vậy!!!?" Thiên thần thét lớn và nhìn tôi bằng đôi mắt giận dữ, đôi mắt nàng đáng sợ đến độ vượt xa hẳn các Titan bị nhốt trong lòng Địa ngục. "Trả lại tiền cho hắn!" - Quay sang, nàng nói với cô bạn của mình.
 
Tôi dùng đôi mắt đói tình của những kẻ vô gia cư để nhìn em rồi quay đi trong sự chua xót. Môi tôi mấp máy - Ý định trìu mến buông ra một ngữ điệu quen thuộc, nhưng cuối cùng lại hoàn lặng câm. Đã là vô phương cứu vãn, vì một lẽ tôi hiểu rằng sự nhút nhát trong tôi vốn đã vĩnh hằng tồn tại bằng khuôn mặt khốn nạn nhất của nó...Tôi đã từng có tám lần những cơ hội. Nhưng có lẽ, dù cho có tám nghìn lần chăng nữa, thì chuyện ấy, cốt chỉ để tôn thêm phần rẻ mạt cho cái thực thể hèn nhát tồn tại bên trong nó.
 
Đúng ba mươi tiếng nữa thôi là tôi phải đối diện với hai môn thi chuyên ngành, nhưng tôi tin chắc rằng vả chăng mình được đặc ân biết trước đề đi nữa thì tôi cũng chẳng bận lòng mà ngó tới chúng...Vì lẽ, tôi bận nhớ về em...Về những ngày đã cũ. nhạc sáo trúc không lời hay buồn nhất
 
Tim tôi mãi hằn sâu những vết xước của đêm giao thừa năm ấy...Đó là một mùa xuân ngập tràn mất mát cho những kẻ đang yêu. Riêng đối với tôi và em thì giao thừa năm ấy còn sáng thêm một diện mạo khác...Một đêm xuân không tiếng pháo – Một chính sách "tiết kiệm vì dân nghèo" mang tầm vĩ mô của nhà nước. Mà mãi đến giờ, mỗi khi nhắc lại tôi vẫn nở bằng hai nụ cười - Một trên môi và một trên bụng. Thực! Chính phủ nước ta yêu dân mình ghê gớm...Mười giờ đêm, từng cặp tình nhân lả lướt phóng xe nhanh qua đường, hẳn họ vừa về sau một ngày chơi xuân mệt mỏi, hoặc có khi - Chỉ vừa đi...Tôi nghĩ bụng, rồi bật cười. Em mới là kẻ cố chấp đấy, nghe anh, đây mới thực là điều mà chúng ta cần, chỉ lần này thôi...Rồi anh sẽ cho em thấy chúng đẹp đẽ - Hạnh phúc đến nhường nào!
 
- Em đã bảo là không thể, không thể, sao anh cứ hòai cố chấp thế chứ? Em nhất định phải đi cùng con bạn của em, nhất định chỉ có thể đi cùng nó không thể nào thay đổi được...Nó là đứa bạn thân duy nhất của em. Vì anh, em đã lừa dối và thất hứa với nó quá nhiều lần. Nhưng duy lần này thì không thể, tin em lần này được không anh? Em xin anh đấy?
 
"Nhân ơi, xong rồi...vào đi con!" dì tôi gọi từ phía giữa sân. Nói để hiểu, thực chất kể từ khi lên lớp bảy tôi đã quên hẳn cái mùi vị xuân bên người thân là thế nào, mỗi dịp hè và lễ tết tôi lại theo dì, giúp dì coi gian hàng trò chơi cho đoàn lôtô. Ra đời khá sớm, nhưng không rượu bia, thuốc lá, có lẽ tôi vẫn là chàng trai thuộc túyp quốc dân ấy nhỉ?...Nói vui thôi, vì lẽ chuyện ấy chẳng có gì để gọi là ghê gớm cả, đối với sinh viên ở làng Đại Học chúng tôi, điều đó bình thường đến tội. Vả lẽ, tôi cũng không hẳn hoàn toàn chuyên biệt với chúng. Mỗi khi có dịp quan trọng như lễ tết, tôi vẫn uống một lon – Tận một lon cơ đấy! Ngầu chưa?
Tin đăng cùng chuyên mục